Cường thế tướng công – Chương 100

Chương 100 – Thứ này không phải ai cũng có thể đeo.

Lý sao sao mang xe ngựa tới đón người của thôn, bốn chiếc xe ngựa to lớn, mỗi ca nhi được phân vào một xe, ngoại trừ ca nhi đi cầu thân, người nhà đi cùng cũng có thể lên xe ngựa ngồi.

Thu Thủy đưa mắt nhìn các ca nhi và người nhà trên xe khác, không có ai ăn mặc đặc biệt lộng lẫy cả, nhất là các ca nhi, tướng mạo tuy rằng không thua kém Nguyên Nguyên nhà y nhưng chính là không có một ai cài trâm vàng trên đầu, điều này càng làm nổi bật Nguyên Nguyên nha.

Xe ngựa vào thành thẳng tiến đại trạch Điền gia, bước xuống nhìn tòa nhà to lớn trước mặt, một nhà Thu Thủy càng thêm hài lòng, tòa đại trạch này khí phái phi phàm, ngay từ đại môn đã gắn đầy đinh tán khí phách, đi qua đại môn vào trong, a! Sân của Điền gia này thậm chí gần như còn lớn hơn mảnh ruộng của nhà Thu Thủy, trong sân đứng rất nhiều người hầu, mỗi người đều cung kính hữu lễ, bốn người bước vào địa điểm tổ chức cầu thân lần này – Thiên viện (viện chính), bên trong trang hoàng màu sắc sặc sỡ, hóa ra ca nhi từ các thôn khác cũng đã tới đủ, đoàn người nhanh chóng đứng vào hàng. 

Mục đích của những người đứng ở đây đều giống nhau, cho nên ngay từ đầu đã không ngừng đánh giá soi mói đối phương, đủ loại ánh mắt bay loạn, một nhà Thu Thủy cũng giống như vậy, thậm chí còn là nhóm người rước nhiều ánh mắt nhất, ai bảo một nhà bọn họ trang phục quá mức cầu kì, tới nơi này đều là ca nhi nhà lành, đều xuất thân nhà nông, lấy đâu ra trang sức y phục xa xỉ như vậy a.

Thu Thủy vốn cũng đã quen thói chèn ép người cùng thôn, lúc này lại càng biểu hiện phách lối, vô nghĩa, đây chính là chuyện hôn nhân đại sự của Nguyên Nguyên nhà y mà, có thể không dùng toàn lực sao?

Vì vậy giữa hiện trường điện quang hỏa thạch, các loại chủ đề được đem ra bàn tán, nhà này nói ca nhi mình thêu rất đẹp, nhà kia lập tức chen vào khoe ca nhi biết nhiều chữ, Thu Thủy mở miệng đặc biệt chói tai, cũng phi thường cay nghiệt:

“Thêu có đẹp mấy đi làm tú công (thợ thêu) tiền kiếm được cũng chẳng đủ ăn!”,

“Biết chữ nhiều thì có gì tốt? Cũng không thể thay cơm ăn no bụng!”

Nói chung, làm thế nào hạ thấp được đối phương thì làm. Bầu không khí ồn ào so với chợ vỡ chính là một dạng.

Trong lúc mọi người đang tranh cãi ầm ĩ, lão quản gia Điền phủ đi ra, nhìn các ca nhi cùng người nhà gân cổ cãi vã trước mặt, lão thân là quản gia của thế gia vọng tộc (dòng họ lớn) không khỏi nhíu mày, cất cao giọng nói: “Lão gia tới, thỉnh mọi người an vị!”

Nguyên lai để tránh cho mọi người khó xử, Điền gia đã chuẩn bị sẵn mấy bàn rượu thịt để mọi người hưởng dụng, chỉ là dù sao bọn họ vốn cũng chỉ là tầng lớp nông dân kiến thức hạn hẹp, chưa từng trải qua cũng không biết yến hội của nhà có tiền là dạng gì, cho nên một khi chưa thấy chủ nhà đến đương nhiên không một ai ngồi vào mâm cả.

Chờ những người này ba chân bốn cẳng nháo nhào ngồi vào bàn hết, Điền Kim Tùng mới khoan thai tiến vào.

Tuy ngày hôm nay chỉ là một tuồng diễn, nhưng dù sao hắn cũng là một vai phụ rất trọng yếu a!

Điền Kim Tùng tuy rằng hơn ba mươi tuổi, nhưng bởi vì biết cách bảo dưỡng nên thoạt nhìn một chút cũng không giống người đã ba mươi, hơn nữa hắn xuất thân thế gia, khí độ trên người tự nhiên không giống người thường, hắn bước lên nói mấy câu mở màn, từng lời đều kính cẩn hữu lễ, cũng đem gia thế của mình tại kinh đô nói rõ ràng rành mạch, làm cho mấy ca nhi trẻ tuổi không ngừng đỏ mặt, rồi lại không tự chủ len lén liếc nhìn hán tử sắp cùng mình cầu thân này thêm vài lần.

Điền Kim Tùng tổng cộng phó thác chuyện này cho sáu vị hồng sao sao, mỗi người dẫn đến đây bốn ca nhi, bốn sáu hai tư ca nhi cùng với người nhà đều đang ngồi nơi này.

Sáu hồng sao sao lần lượt giới thiệu những người mình dẫn tới, lúc nhắc đến Thượng Thủy thôn, nhãn thần Điền Kim Tùng khẽ lóe sáng, nhất là khi nói đến một nhà Vu Nguyên Nguyên, hắn còn đối Vu Nguyên Nguyên hơi nở nụ cười, y cũng ngượng ngùng đáp lại, thần tình chính là đắc ý đến không nói nên lời.

Chờ đến khi sáu hồng sao sao đều đã giới thiệu xong Điền Kim Tùng mới đem vài người ban nãy cùng mình bước vào nhắc qua một chút, chính giữa chủ tọa là một ông lão lớn tuổi ngồi, mọi người ngơ ngác nhìn lên, cư nhiên lại là Dương huyện lệnh huyện này, hai bên trái phải là hai sư gia, còn có một vị phụ trách quản lý hộ tịch của người dân, cùng hai trưởng bối của Điền Kim Tùng từ Thiện Thủy phủ chạy tới góp vui.

Sau khi hai bên đều đã giới thiệu xong, người đầu tiên lên tiếng thế nhưng không phải Điền Kim Tùng mà lại là vị Dương huyện lệnh ngồi ở chủ vị, đừng nhìn người này râu tóc đã bạc trắng, ánh mắt thế nhưng vẫn hết sức sắc bén, từ lúc nhìn thấy Vu Nguyên Nguyên đứng lên hành lễ, ánh mắt lão liền nhìn chằm chằm y: “Thượng Thủy thôn Vu gia Vu Nguyên Nguyên đâu? Ngươi đứng lên!”

Vu Nguyên Nguyên không hiểu có chuyện gì, bất quá người trước mắt chính là huyện lệnh, là quan phụ mẫu, trong mắt dân thường như bọn họ chính là sự tồn tại lớn nhất, lập tức nghe lời đứng dậy.

“Lại gần đây để lão phu nhìn cho rõ!”

Vu Nguyên Nguyên liếc nhìn sang Thu Thủy, thấy cha mình mừng rỡ gật đầu, trong suy nghĩ của Thu Thủy, nhất định là ca nhi nhà mình được coi trọng, vị Dương Huyện lệnh kia xem ra là muốn gọi Nguyên Nguyên lại gần để ngắm tỉ mỉ a.

Vu Nguyên Nguyên nghe lời đi qua, mấy bước này rước lấy vô số ánh mắt đố kị của các ca nhi xung quanh, y thấy vậy ngực không khỏi ưỡn thêm một chút, trong lòng càng kiêu ngạo cùng mừng rỡ.

“Nguyên Nguyên kiến quá Huyện lệnh đại nhân.” – Đi tới trước mặt vị huyện lệnh hơi cúi chào, thân mình Vu Nguyên Nguyên vốn hơi béo, nhưng một thân y phục sang trọng cùng cây trâm vàng trên đầu thế nhưng lại làm cho y có chút quý khí, chính vì vậy một nhà Thu Thủy càng thêm tự hào ca nhi nhà mình thực hoàn mĩ.

“Trên đầu ngươi đang cài thứ gì vậy?” – Dương Huyện lệnh thậm chí chưa từng liếc mắt nhìn gương mặt y lấy một lần, từ đầu đến cuối ánh mắt lão chỉ chăm chăm theo dõi cây trâm không tha, mà đám nha dịch mặc thường phục theo lão tới đây cũng dưới thủ thế ngầm của sư gia bên cạnh mà im lặng chặn kín tất cả lối ra.

“Là kim trâm ạ.”

“Kim trâm?”

“Đúng vậy, là kim trâm.” – Vu Nguyên Nguyên chợt có cảm giác bất an.

“Phụ thân ngươi là Vu Đại Tráng?”

“Ân, gia phụ Vu Đại Tráng, cha tiểu dân tên Thu Thủy, đệ đệ Vu Nguyệt Nguyệt.” – Y không hiểu nổi, Huyện lệnh đại nhân hỏi như vậy rốt cuộc là có ý gì?

“Mấy người ngồi cùng bàn ngươi chính là bọn họ sao?”

“Đúng vậy.”

Chậm rãi nâng chung uống một ngụm trà: “Người đâu, đem một nhà bốn người này toàn bộ bắt lại.” – Đặt chén trà xuống, Dương Huyện lệnh ra lệnh.

Vu Nguyên Nguyên ngạc nhiên, Vu Đại Tráng, Thu Thủy cùng Vu Nguyệt Nguyệt cũng kinh ngạc không thôi, những người xung quanh cũng không tránh khỏi bị dọa! Mà đám nha dịch cũng mặc kệ phản ứng của mọi người, lão gia đã hạ lệnh bắt người thì bọn họ đơn giản nghe lệnh làm việc, rất nhanh ba người kia đã bị giải đến trước mặt Huyện lệnh, ngay cả Vu Nguyên Nguyên cũng bị trói tay lại.

“Đại nhân! Đại nhân làm gì vậy?” – Bốn người Vu gia bị dọa đến choáng váng không nói nổi! Bọn họ đã làm gì? Vốn chỉ là dân đen nhỏ bé, bình thường ngay cả trấn trên đều ít khi đến, có gặp thôn trưởng nói mấy câu đã không tệ rồi, huống chi là gặp Huyện lệnh? Càng huống chi là bị bắt trói lại? Thời khắc mấu chốt, chính Điền Kim Tùng đứng ra lên tiếng, kì thực hắn là loại biết rõ còn cố hỏi!

“Ta làm gì? Mấy thứ trên đầu cũng không phải loại người như bọn họ có thể đeo, xem cha y cùng đệ đệ trên đầu cũng cài cây trâm y hệt! Quả thực là đại nghịch bất đạo!” – Dương Huyện lệnh vỗ bàn: “Người đâu, đem trâm trên đầu bọn họ lấy xuống cho ta!”

“Dạ!”

Mấy cây trâm được rút xuống đặt trước mặt Dương Huyện lệnh, lão cầm lấy một cây trâm: “Thứ này là của nhà các ngươi?”

“Đương nhiên là đồ của nhà chúng ta.” – Thu Thủy cẩn cẩn dực dực trả lời.

“Nga? Của nhà ngươi sao?” – Dương Huyện lệnh cười cười: “Vu Đại Tráng, ngươi có từng tòng quân?”

“Không, chưa từng.” – Đừng nghe tên hắn có vẻ khỏe mạnh nhìn người cũng có khí lực, kì thực lá gan hắn đặc biệt nhỏ, thuộc về loại người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu hơn mình, bình thường thì đối người trong nhà diễu võ dương oai, lúc này cần thì lại hoàn toàn không có sức lực, dưới uy áp của Dương Huyện lệnh, cơ bản chính là hỏi gì đáp nấy.

“Có công danh trong người không?” – Dương Huyện lệnh lại hỏi.

“Không có!” – Lắc đầu, nếu hắn có công danh trong người đã sớm không còn chôn thân ở cái thôn nhỏ này hàng ngày vất vả trồng trọt.

“Có từng đảm nhiệm chức quan?” – Lại hỏi một vấn đề khác.

“Không có!”

“Hừ!” – Mạnh mẽ vỗ bàn: “Đã không tòng quân người không có công danh lại càng không từng làm quan, vậy mà cũng dám cấp gia quyến mang ngọc sức có hải văn!” (hải văn: hoa văn biển, nước, chắc là vằn nước đó)

“A?” – Vu Đại Tráng ngây ngốc nhìn Dương Huyện lệnh bên trên, hắn không biết cái này a!

“Dương Huyện lệnh, ngài nhìn kĩ chưa? Đây, đây là ngọc sức?” – Điền Kim Tùng hỏi, trong mắt tràn đầy nghi hoặc cùng không thể tin.

Dương Huyện lệnh trong ngực thầm nghĩ: Đây không phải ngươi bắt ta diễn như vậy sao! Biết rõ còn cố hỏi! Thực là tiểu hồ ly! Hừ hừ!

Ngực thầm mắng đến cẩu huyết lâm đầu thế nhưng tuồng trước mắt vẫn cần lão diễn cho xong: “Quốc pháp vốn quy định rõ ràng: Không có công danh trong người không được đeo ngọc sức, không có chức quan trong người không được đeo hải sức, không phải hoàng thân quốc thích không được đeo toản sức (ngọc sức: trang sức bằng ngọc; hải sức: trang sức từ biển, trong tình huống này là chỉ mấy cái hoa văn; toản sức: trang sức bằng kim cương). Ngươi xem trên cây trâm này điêu khắc hải văn, đầu trâm lộ ra màu xanh đậm, đây chính là tụ ngọc tốt nhất, có câu tụ ngọc vi tâm hoàng kim vi quần áo (tụ ngọc là tâm, cốt lõi, là cái quan trọng nhất, hoàng kim so với tụ ngọc cũng chỉ như quần áo bình thường), đây chính là đồ trong trấn quân Tây Bắc, dùng để tưởng thưởng cho người có công, được chính tay thợ thủ công nổi danh nhất điêu khắc thành dáng kim ôm ngọc (vàng ôm ngọc, kiểu vàng chỉ là cái khuôn bao quanh viên ngọc), hoa văn trên trâm là hải văn – chỉ người có chức quan mới có thể sử dụng. Mà bốn người kia chỉ là bình dân bách tính, cư nhiên đeo hải văn ngọc sức, hành động này chính là khiêu khích quốc pháp rõ ràng!”

“Oan uổng a!” – Thu Thủy nghe xong lời này liền lớn tiếng kêu oan: “Ta, chúng ta cũng không biết thứ này không thể đeo a!”

“Oan uổng? Ngươi lại nói rõ chút, thứ này các ngươi làm sao có được?”

“Này, này là có người tặng!” – Vu Nguyên Nguyên nhất thời cũng cuống lên, vật này là bọn họ lấy từ nhà Thu Nghiên, cũng không biết đến quốc pháp còn có quy định như vậy, lập tức cố tìm cách đẩy tội.

“Tặng?” – Dương Huyện lệnh miệt cười (miệt trong miệt thị coi thường khinh rẻ): “Nói vậy ngươi có biết lai lịch thứ này không?”

“Không, không biết.” – Một ca nhi nông thôn bình thường, ngay cả kim sức hay ngọc sức cũng không phân rõ thì sao có thể biết lai lịch vật này?

“Vật này tạo hình kim ôm ngọc, nói vậy hẳn là từ năm kim thượng ngự giá thân chinh lấy ra để tưởng thưởng cho tướng sĩ có công trong đoàn tiên phong của thái tử, đặc biệt chỉ thị thợ thủ công lành nghề của Tây Bắc ngày đêm thiết kế! Là đồ vật được ngự ban há có thể tùy tiện đem tặng cho người khác? Trừ phi là song thân của mình, huynh đệ, hoặc phu lang, là những người máu mủ ruột thịt, người khác đừng mơ. Đừng nói đến các ngươi một nhà đều chỉ là dân đen, cho dù là bản quan làm Huyện lệnh một phương, trong người có chức quan cũng không nhận nổi vật này.”

“Còn không chịu nói thật! Thứ này các ngươi từ đâu lấy được?”

“Từ, từ…” – Vu Nguyên Nguyên ấp úng không nói nên lời, Thu Thủy cũng cắn răng gắng gượng, Vu Đại Tráng đã sớm sợ đến không nghĩ được gì trong đầu, Vu Nguyệt Nguyệt bên cạnh sợ đến choáng váng, nghe Dương Huyện lệnh quát lớn, tâm lý không vững vàng hơn nữa đầu óc cũng không suy nghĩ được nhiều, lập tức khai thật: “Là từ nhà Thu qua tử lấy đến!”

Lão đợi chính là những lời này!

Điền Kim Tùng và Dương Huyện lệnh đồng thời ngầm thở phào nhẹ nhõm, một khi đã chịu khai thì chuyện còn lại liền dễ làm, Dương Huyện lệnh đem người bắt giam, lại phái người đi gọi Mạc Thiên Hàm cùng Thu Nghiên đến, thăng đường đối chất.

Điền Kim Tùng thì ra mặt đối các ca nhi đến đây xin lỗi, lại gọi xe ngựa đưa bọn họ về nhà, mỗi người còn được nhận một phần bồi thường tương ứng.

_______________________________________________________________________________

Tụ ngọc: Search tên tiếng trung thì nó ra hình này.

20150623110226542                     20140513041424986

Như mọi người thấy có 2 loại, một loại trong suốt thuần nhất, một loại có vân vân, chắc trong truyện đề cập đến loại thứ 2.

Hú hú đến chương 100 rồi đấy =)) làm bao nhiêu lâu cuối cùng cũng đến mốc này, còn 365 chương nữa thôi =))).:(((

6 thoughts on “Cường thế tướng công – Chương 100

Bình luận về bài viết này